If you have a PayPal account, please send your donation directly to linhdinh99@yahoo.com, to save me the fees. Thanks a lot!

For my articles, please go to SubStack.

Saturday, December 21, 2019

That month I spent in Vung Tau,

I talked to poet Nguyen Quoc Chanh quite a bit. Two days before I left, we talked about French poetry's influence on Vietnamese poets, and to my surprise and dismay, I found out Baudelaire's seminal "Au Lecteur" was only available in an absurdly bad and irresponsible translation. Wasting no time, I translated it anew and showed it to Chanh the next morning. Though hardly anyone here will be able to read it, I'll post it so it's out there, at least, before I drop dead.




Tặng người đọc

Sự ngu ngốc, sai lầm, dâm tà, tham lam
Làm bá chủ tâm hồn ta và hành hạ cơ thể
Để ta nuôi dưỡng những hối tiếc nhẹ nhàng,
Như bọn ăn mày bồi bổ chí rận.

Tội lỗi của ta bướng bỉnh, sám hối hời hợt;
Ta đòi hỏi quá nhiều trước khi nhận lỗi,
Rồi lại hớn hở trở về con đường nhơ nhuốc,
Vì tin rằng giọt lệ bẩn có thể tẩy vết dơ.

Trên chiếc gối tà có Satan Tam Đỉnh
Luôn lắc lư tâm hồn mê hoặc của ta
Và tất cả kim báu trong ý chí của ta
Phải bốc hơi bởi tên siêu hóa học này.

Con Quỷ giựt dây làm chúng ta múa rối:
Tất cả món ô uế đều thu hút chúng ta;
Hướng về địa ngục chúng ta mỗi ngày bước,
Xuyên bóng tối hôi tanh, mà không thấy ghê tởm.

Như tên đồi trụy bần cùng vừa hun vừa gặm
Cái vú đọa đày của một con đĩ tiều tụy,
Chúng ta lén vồ những thú vui trên đường,
Rồi ấn thật mạnh, như bóp trái cam già.

Đầy ắp, lúc nhúc, như một triệu con giun sán,
Trong óc chúng ta nhậu nhẹt một bầy tinh.
Với từng hơi thở, cái Chết luồn vào phổi,
Để chìm xuống giòng sông khuất, rên rỉ.

Nếu hiếp dâm, thuốc độc, dao găm, đám cháy
Không thêu dệt nổi những hình thù vui mắt
Trên bức tranh tẻ nhạt tả số phận chúng ta,
Đó là vì linh hồn ta, khổ thay! thiếu táo bạo.

Nhưng giữa đám chó rừng, báo đốm, rận,
Khỉ, bọ cạp, kền kền, rắn,
Giữa đám quái vật gào thét, gầm gừ, hú,
Trong cái sở thú tệ nạn khét tiếng này,

Có một thằng tồi bại, độc ác và tởm hơn tất cả!
Dù nó không làm chuyện lớn hay lớn tiếng,
Nó sẵn sàng biến trái đất này thành cát bụi,
Và nuốt chửng thế gian bằng một cái ngáp.

Nó là Chán Chường! Mắt tràn nước mắt vô tình,
Nó vừa kéo điếu cày vừa thẩn thơ mơ giàn giáo.
Mày biết nó quá, độc giả à, con quái vật mảnh khảnh,
--Độc giả đạo đức giả,--bản sao của tao,--anh em tao!




For your verification, here's the original:


Au Lecteur


La sottise, l'erreur, le péché, la lésine,
Occupent nos esprits et travaillent nos corps,
Et nous alimentons nos aimables remords,
Comme les mendiants nourrissent leur vermine.

Nos péchés sont têtus, nos repentirs sont lâches;
Nous nous faisons payer grassement nos aveux,
Et nous rentrons gaiement dans le chemin bourbeux,
Croyant par de vils pleurs laver toutes nos taches.

Sur l'oreiller du mal c'est Satan Trismégiste
Qui berce longuement notre esprit enchanté,
Et le riche métal de notre volonté
Est tout vaporisé par ce savant chimiste.

C'est le Diable qui tient les fils qui nous remuent!
Aux objets répugnants nous trouvons des appas;
Chaque jour vers l'Enfer nous descendons d'un pas,
Sans horreur, à travers des ténèbres qui puent.

Ainsi qu'un débauché pauvre qui baise et mange
Le sein martyrisé d'une antique catin,
Nous volons au passage un plaisir clandestin
Que nous pressons bien fort comme une vieille orange.

Serré, fourmillant, comme un million d'helminthes,
Dans nos cerveaux ribote un peuple de Démons,
Et, quand nous respirons, la Mort dans nos poumons
Descend, fleuve invisible, avec de sourdes plaintes.

Si le viol, le poison, le poignard, l'incendie,
N'ont pas encor brodé de leurs plaisants dessins
Le canevas banal de nos piteux destins,
C'est que notre âme, hélas! n'est pas assez hardie.

Mais parmi les chacals, les panthères, les lices,
Les singes, les scorpions, les vautours, les serpents,
Les monstres glapissants, hurlants, grognants, rampants,
Dans la ménagerie infâme de nos vices,

II en est un plus laid, plus méchant, plus immonde!
Quoiqu'il ne pousse ni grands gestes ni grands cris,
Il ferait volontiers de la terre un débris
Et dans un bâillement avalerait le monde;

C'est l'Ennui! L'oeil chargé d'un pleur involontaire,
II rêve d'échafauds en fumant son houka.
Tu le connais, lecteur, ce monstre délicat,
— Hypocrite lecteur, — mon semblable, — mon frère!




The best English version is by Roy Campbell, by the way.




.

No comments: